Chào mừng các bạn đến với website Viết Truyện Ngắn. Hy vọng các bạn sẽ có những phút đầy thú vị ở đây!

Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

Tình Yêu Nhà Trọ

     Bây giờ tôi là sinh viên học kỳ cuối. Vẫn còn cô đơn như học kỳ đầu. Bạn bè thường nói giỡn: “Chắc mày pêđê quá Sang?” Tôi cười thanh thản và nói: “Ráng học cho tốt, ra trường đi làm mới tính chuyện yêu đương!” Thằng bạn nói tiếp: “Lúc còn sinh viên mà không lo có bạn gái, mai mốt ra trường khó tìm ra được một đứa tốt.” Tôi chỉ cười nhạt và suy nghĩ: ai cũng vậy mà! Tôi cũng có thời kỳ hừng hực lửa yêu đương và mong ước một nửa của mình đến càng nhanh càng tốt. Tôi cũng có bạn gái, chỉ là mấy bạn không thấy đó thôi.
       Hồi là sinh viên năm thứ hai, có một người con gái đi qua cuộc đời tôi. Hồng năm ấy 18 tuổi, nàng lên Cần Thơ học lần đầu tiên. Em có khuôn mặt rất thu hút người đối diện. Nụ cười của em rạng rỡ vì đôi môi tạo thành hình bán nguyệt cộng thêm hàng răng đều đặn xinh xắn như phát ra những tia sáng ấm áp. Nàng đeo sợi dây chuyền mỏng và ngắn chỉ rộng hơn cổ một chút và mặt dây chuyền có hình dạng nửa trái tim cũng bằng vàng lúc nào cũng óng ánh như gọi mời người khác phái lúc gặp gỡ. Đồng hồ của em thì lạ và đẹp với mặt đồng hồ hơi lớn rất hợp với cổ tay nhỏ nhắn, trắng trẻo và tròn trịa.
           - Anh ơi, cho em hỏi! Ở đây còn phòng trọ không?
      Tôi quay người lại, trả lời trong trạng thái chới với. Không nhớ có lưu loát không (?)
           - Hôm qua có một người dọn đi nên có một phòng trống.
           - Ở đây, một phòng ở tối đa là bao nhiêu người vậy anh?
           - Ba người! Giá 300 nghìn/ tháng.
           - Vậy anh cho em đặt trước, chiều nay em và hai người bạn nữa sẽ tới!
           - Ùm, để anh nói lại với bà chủ dùm choa!
           - Dạ, em cám ơn anh!
     Em đi rồi tôi mới hoàn hồn. Nhìn vào cuốn tiểu thuyết “Pride and Prejudice” đang nằm trên tay mà không tài nào nhớ nổi mình đã đọc tới đoạn nào rồi. Nhưng trong đầu thì nghe văng vẳng: “Em đẹp quá!”
     Kể từ chiều hôm đó, nhà trọ có thêm ba thành viên, nhưng một tâm điểm cho tất cả các trọ viên nam.
     Em nói chuyện nhỏ nhẹ vừa đủ nghe thỉnh thoảng ưa cười. Biết mình nhỏ tuổi nhất lại vừa mới đến thành phố này nên em không ngại chào hỏi mọi người trong nhà trọ khi gặp mặt. Lúc ở nhà em cũng thích đi giao lưu với hàng xóm bất kể nam hay nữ. Điều đó làm em trở nên gần gũi hòa đồng với mọi người nhanh chống. Từ ngày có em vào ở, nhà trọ nhộn nhịp hẳn lên. Những thằng con trai trước kia sống khép kín, nay trở nên hòa nhã với mọi người lạ thường. Những anh chàng hướng ngoại, chỉ xem nhà trọ là nơi ngã lưng buổi tối, nay lại thêm buổi trưa để chờ cơ hội giao lưu.
     Chúng tôi hòa thuận hơn lúc trước. Nói, cười lớn tiếng lắm như muốn thu hút đóa hoa hồng trắng về phía mình.
     Lúc đó, Hồng hấp dẫn nhất trong nhóm trọ sinh nữ còn tôi là người nổi bậc trong nhóm trọ sinh nam. Được sinh ra trong kiểu gia đình nho giáo, cộng tính tình hiện đại của một sinh viên chuyên ngành Anh văn, thêm bề ngoài khỏe khoắn trẻ trung dễ nhìn, tôi nằm trong tầm ngắm của nhiều bạn nữ. Thường ngày tôi tỏ ra gương mẫu, lại lễ phép nên dù là người lớn tuổi như ông bà chủ nhà cũng có cảm tình với tôi, thương tôi như con cháu trong nhà.
Lần đầu tiên thấy Hồng, tôi đã biết cô ấy là người tôi đang tìm để hoàn thiện cuộc đời mình.
      Nàng chủ động nói chuyện với tôi vào một ngày mưa nặng hạt, nước ngập toàn khu trọ đến nổi chỉ có lên giường ngồi là được yên thân.
          - Anh Sang ăn cơm chưa? Em mua dùm luôn cho!
          - À… chút nữa anh đi ăn với mấy thằng bạn rồi, cám ơn em nhé!
          - Có gì đâu, trời mưa trời gió, em lại phải đi mua cơm cho mấy đứa chung phòng nên sẵn tiện hỏi anh thôi.
    Rồi em chạy ù vào phòng. Mấy thằng bạn trọ nhìn tôi ganh tị, tôi vui lắm. Tôi càng tin rằng: mình sắp có em trong đời.
Ngày hôm sau, lúc khoảng 9 giờ tối, cả bọn vỡ mộng đẹp, mắt trừng trừng nhìn ra cửa sổ, riêng tôi: nghẹn ngào không nói được lời nào vì thấy nàng đi về cùng với một thằng con trai. Cứ tưởng câu chuyện này kết thúc tại đây nhưng khoan đã. Một thằng trong bọn nói:
         - Nhìn thằng đó kìa! Xấu trai hơn tao nữa, làm sao mà Hồng có thể yêu cái thằng Trương Chi ấy.
         - Nhiều khi chỉ là bạn bình thường như tụi mình thì sao?
     Nhưng ở đời, không phải cái gì cũng như mình nghĩ. Thằng ấy xấu trai thiệt nhưng nói thật, rất nhiệt tình. Anh ta lấy công làm lời hay sao ấy! Mỗi ngày ghé thăm Hồng ít nhất một lần dù ở xa gần chục cây số. Làm cho bọn tôi có muốn lại phòng em nó cưa cẩm gì thì cũng phải đợi hắn xuất hiện một lần rồi mới an tâm tấn công người đẹp. Thấy vậy mà khó khăn dữ lắm, mọi nỗ lực của chúng tôi đều vô vọng. Thế là chúng tôi quyết định bước lùi một bước là xem như bạn để chờ thời cơ vươn lên giành chiến thắng. Đang buồn da diết, vậy mà chúng tôi phải chứng kiến thêm nhiều cảnh đau lòng nữa! Hồng không phải chỉ quen với một người mà là số nhiều. Thỉnh thoảng chúng tôi thấy nàng được những chàng trai khác đưa về nếu như nhân vật chính không đến sớm rướt nàng đi chơi buổi tối. Rồi có khi có thêm những chàng trai lạ, ăn mặc bảnh bao ghé phòng nàng chơi. Nàng mừng rỡ đón tiếp như họ đã quen nhau lâu lắm rồi. Làm bọn tôi ngỡ ngàng. Một thằng nói:
       - Tụi mình đã đánh giá em nó thấp quá, bạn trai của em nó nhiều hơn một đội bóng đá!
     Chúng tôi đang ở thế bất lợi. Nay lại thấy tình địch mới ngày càng nhiều mà không biết họ là ai, giàu hay nghèo, đã đi làm hay còn đi học. Thế là, chúng tôi rút lui lặng lẽ và rất lặng lẽ. Riêng tôi thì vẫn chưa cam tâm vì từ trước tới nay tôi được bạn bè đánh giá là chàng trai lý tưởng. Vả lại, tôi thấy nàng cũng có cảm tình đối với mình nên vẫn âm thầm chiến đấu. Nói thật, nàng vẫn cho tôi cơ hội chiến thắng trong trò chơi này. Đôi lúc nàng nhờ tôi đưa nàng đi học. Nàng cũng thường ghé phòng tôi để trao đổi chuyện học hành. Bọn tôi nói chuyện rất hợp ý và nàng hiểu rỏ ý định của tôi. Thế nhưng có lần tôi đã lấy hết can đảm mời nàng đi ca phê buổi tối. Nàng từ chối khéo với lý do bận học. Nói thật, tôi chưa bao giờ thấy nàng ngồi vào bàn học hành nghiêm chỉnh. Kể từ đêm đó tôi đã quyết tâm bỏ cuộc. Nàng hỏi chuyện tôi trả lời qua loa. Nàng nhờ đưa đi học tôi biện lý do bận học ở trường (tôi và nàng học khác trường). Có lần gần nửa khuya, nàng nhắn tin: “Anh sang đang làm gì vậy?” tôi cũng không buồn trả lời. Tắt nguồn điện thoại, tôi đi ngủ. Nhà trọ lại trở về cuộc sống bình thường, mặc kệ người đi kẻ đến. Biển yên ả chưa đầy một tháng lại có thêm những đợt sóng mới. Có ba người nữ trọ viên mới dọn vào. Một chị và hai em. Lại có nguồn sinh khí mới, mặt mày mấy đứa con trai rạng ngời trở lại. Phòng họ cùng vách với tôi. Một người trong số họ tên Trang, xinh đẹp, kín đáo, nụ cười e thẹn, thường hay lén nhìn tôi. Đúng như câu hát “theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.” Thấy tôi học hành chăm chỉ, giúp đỡ bạn bè nhiệt tình, lại biết kính trên, nhường dưới nên nàng thích tôi lắm. Tôi thấy rõ điều đó như ban ngày. Sau nhiều đêm đắn đo, tôi quyết định quen với Trang. Trước giờ chưa yêu, nên khi yêu tôi yêu rất nhiệt tình. Chiều đi học về là cùng với Trang đi đánh cầu lông. Tắm rữa xong, tôi chở nàng đi ăn cơm. Tối đến, Trang qua phòng tôi để hai đứa cùng học bài. Có khi rãnh rỗi thì đi dạo. Tôi đang sống trong tình yêu với tiếng cười giòn giã. Đôi uyên ương hạnh phúc nhất nhà trọ. Khi để ý cảm nhận của những người xung quanh tôi biết: có một người đang trách móc tôi, người ấy nhìn tôi bằng đôi mắt hằng học, người ấy có những động tác biểu hiện sự thù hận đối với tôi và Trang trong sinh hoạt hàng ngày ở một nhà trọ có phòng tắm, toilet và vòi nước… dùng chung.

2 nhận xét:

  1. Anh đúng là một tác giả tuyệt vời!!! Câu chuyện "Tình Yêu Nhà Trọ" rất hay!!. Nhưng em nghĩ kết thúc câu chuyện thì quá tiếc đi, vì tới lúc tình cảm giữa ba người lên tới cao trào mà kết thúc thì tiếc quá hà!! Anh nên viết tiếp câu chuyện nữa đi he.

    Trả lờiXóa
  2. Truyen doc cung duoc. Ma sao thay tac gia tu tin qua! Khong biet co thiet khong day!!!

    Trả lờiXóa

Cám ơn bạn đã nhận xét cho bài viết!